
Bà nội tôi mất năm tôi chỉ chừng bốn hoặc năm tuổi gì đó tôi cũng không nhớ nữa chỉ biết rằng khi đó tôi chưa hề cảm nhận được thế nào là nỗi xót xa khi tình máu mủ bị chia lìa ....nhưng tôi nhớ rất rõ tiếng pháo nổ inh tai ,mùi khói pháo khét lẹt nhưng nồng nàn , khói pháo xông vào từng góc nhà lạnh lẽo, bám lên những vì kèo lạnh lẽo của ngôi nhà lợp giấy dầu lụp xụp nơi bãi lở sông Hồng , nơi đã chở che cho hơn chục con người ( cả bà nội tôi khi còn sống nữa) và làm ấm lên cái không khí tang tóc lạnh lùng . Tiếng pháo nổ lục bục...khói pháo trắng mờ như mây bay vờn quanh chiếc quan tài nhẹ tênh nhuộm vội bằng phẩm đỏ nhợt nhạt có những khe hở giữa những miếng ván mỏng cong queo mà trong đó bà tôi thanh thản ngủ giấc ngủ cuối cùng của đời mình , một giấc ngủ mà bà không phải giật mình trở dậy trong đêm mưa lạnh khi nghe tiếng gà gáy canh năm nữa*. Tiếng pháo tiễn đưa một cuộc đời nghèo khổ lầm lụi của bà nội tôi sang thế giới bên kia.
Chị tôi đi lấy chồng.
Khói pháo nghẹn ngào tiễn đưa chị, chị ôm chặt mẹ tôi chứa chan nước mắt, xác pháo tả tơi duới gót chân chị khi chị lặng lẽ bứơc lên xe hoa về nhà chồng...gió lùa bay bay những xác pháo mỏng vương lên tóc chị, bám vào chiếc váy chị mặc ngày vu quy....xác pháo đang làm cuộc chia ly...hồn pháo đang quyện với hồn người..!?
Đêm giao thừa....
Tiếng pháo đã lác rác nổ xa gần từ chập choạng tối, bọn trẻ con chúng tôi gỡ những quá pháo nhỏ từ bánh pháo tép màu xanh đỏ đút đầy túi quần , túi áo, đốt một nén hương cầm tay lao bổ ra đuờng và tha hồ châm hương đốt pháo ném xuống hè phố, tiếng pháo tép chỉ nổ "tạch" một cái thôi nhưng xác pháo hồng tươi, vàng rực tựa đào mai ngày tết,một làn khói mỏng manh xộc vào mũi thơm nồng ngây ngất, ôi suớng điên, ôi đê mê ....cái mùi của Tết Việt.
Mẹ lụi cụi bê mâm cúng giao thừa ra sân trước trong tiếng pháo nổ dồn, ba tôi lấy cây sào lúi húi buộc bánh pháo vào và treo lên mái hiên...đèn nhang nghi ngút..pháo nổ ngày một rát hơn...giao thừa đã đến rất gần ' tôi nín thở nhìn kim đồng hồ nhích nhích từng khắc, từng khắc...12 giờ kém bốn phút...ba...hai...một.......
Không thể ghìm giữ nổi thêm một giây nào nữa , cả đất Việt vỡ oà trong tiếng pháo, cả Hà Nội vỡ oà trong tiếng pháo, tiếng pháo xé toang một ngày tận cùng của năm cũ , khói pháo thơm nồng nâng niu một mùa xuân mới báo hiệu một thời khắc thiêng liêng đã chuyển đổi....phút giao thừa.
Trong khói hương nghi ngút, trong khói pháo nghẹn ngào, mẹ chắp tay sau mâm cúng giao thừa xin ông bà tổ tiên phù hộ độ trì cho con cháu , mẹ chắp tay thành kính và ngước nhìn trời... mắt mẹ nhạt nhoà trong khói pháo....
......Lệnh cấm đốt pháo của chính phủ đựơc ban hành năm 1994*......cũng từ đó tôi không còn cảm nhận được mùa xuân đến và đi lúc nào nữa..giao thừa trong tôi chỉ là một khoảng lặng...có thể mùa xuân quê hương trong tôi đã chết từ đó chăng!??.
(Ngày 8-8-1994, Thủ tướng Võ Văn Kiệt ký Chỉ thị 406 cấm sản xuất, buôn bán và đốt pháo. Đây tuy là vấn đề có vẻ “nhỏ” đối với một chính phủ nhưng lại là vấn đề trọng đại và thiêng liêng của một dân tộc vì nó mang tính truyền thống mấy ngàn năm )
*(Bà nội tôi thường thức dậy từ 4 h sáng để chuẩn bị ra chợ Bắc Qua bán quần áo cũ rách )
Hà nội xuân 2010
Đình Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét