Chủ Nhật, 27 tháng 3, 2011

Ký sự Trường Sa (Cập cảng Trường Sa Lớn -phần 2)




Còi báo thức và lệnh báo thức vang lên quen thuộc như mọi sớm trên tàu ,  một cậu lính trẻ khệ nệ bưng vào một nồi to , cậu đi sau bê bát đũa và một cậu đi sau nữa bê một nồi to khác.
 - Hôm nay ăn cơm sáng các anh ạ ! Có canh ngao và cá kho, cậu lính bê cái nồi to sau cùng nói với chúng tôi.
  - À hoá ra là cơm và canh, chứ tưởng hai nồi cháo to thế thì...Tôi cười với cậu lính trẻ, sắp đến Trường Sa Lớn chưa em- Tôi hỏi vì nhớ là trong lịch hành trình hôm nay tầu sẽ tới đảo đầu tiên đó là Trường Sa lớn , "Thủ Đô" của quần đảo này theo cách gọi của lính biển.
 - Sắp tới rồì anh mà bây giờ lên boong đã nhìn thấy mờ mờ rồi anh ạ - cậu ta vừa nói vừa lui ra khép cửa buồng lại


 Vệ sinh cá nhân thật nhanh tôi  mở ba lô lấy máy ảnh và lao nhanh lên boong tàu - Các bác ăn sáng nhé, em lên boong  ngắm đảo đây - Tôi nói với những người bạn cùng phòng rồi khép cửa lại bước nhanh lên cầu thang sắt chật hẹp dẫn lên boong tàu.
 Biển mờ mờ trong sương , con tàu lầm lì rẽ sóng ,ở giữa đại dương bao la không bến bờ này có cảm giác như con tàu đứng im một chỗ giữa biển trời bời không có vật gì xung quanh để so sánh sự chuyển động của con tàu.
 Tôi phóng tầm mắt ra xa....Một vệt lằn xám hơi đậm trong sương tựa như lưng một con cá voi khổng lồ  nhô lên  mờ mờ trên mặt biển âm u sương sớm- đảo Trường Sa lớn, hòn đảo đầu tiên chúng tôi sẽ đặt chân lên sau mấy ngày đêm lênh đênh trên sóng nước mênh mang.
 Lang thang một mình trên bong tàu ướt dẫm sương tôi đi về phía mũi tàu, nơi đây thật tuyệt , gió biển thổi ào ào, không khí trong veo ướt đầm sương sớm, dang hai tay ra và nhắm mắt lại có cảm giác thực sự như mình đang bay trên  biển , bay trong hơi sương đẫm lạnh, bay trên sóng nuớc, cảm giác thật nâng nâng , thật bồng bềnh lãng mạn.
 Trèo lên chỗ cao nhất trên mũi tàu có lẽ cảm giác sẽ bay bổng hơn, nghĩ là làm , tôi leo lên mũi tàu, ngồi thõng hai chân xuống biển và nhắm mắt lại ....
 - "Đề nghị đồng chí nhà báo rời khỏi mũi tàu và xuống sàn tàu ngay lập tức"  tiếng loa chói lói từ đài chỉ huy vang lên, tôi loay hoay tụt nhanh xuống,sàn tàu không quên giơ tay về phía đài chỉ huy ra ý xin lỗi, ...phút lãng mạn trong ban mai trên biển cũng vụt tắt theo tiếng loa rồi rơi tõm vào những con sóng....Thôi tranh thủ xuống ăn sáng để có sức mà lên đảo vậy.
 Tôi lại chui xuống cái cầu thang sắt chật hẹp dẫn xuống dãy phòng khách ở tầng hầm, mở cửa  bước vào phòng mình, thấy mọi người đang uể oải nhai cơm cá kho, cơm cá buổi sáng thì quả thực là khó nuốt , tôi thầm cười khi thấy một bác già đang ngắc ngoải bên nồi cá to với những khúc cá cũng hoành tráng không kém.
  - Về ăn sáng em- Một anh bạn cùng phòng nói với tôi.
  -Vâng! Phải cố ăn thôi anh ạ - Tôi vừa nói vừa xúc cho mình nửa bát cơm rồi chan canh ngao vào.
 -Có... thấy... đảo chưa.. Đình Hà - Một bác già nằm trên cái giường ở góc phòng vừa rên hừ hừ vừa hỏi.
 - Bác vẫn còn say sóng hả - Tôi không trả lời mà hỏi lại .
 - Chắc là chết trước khi lên đảo thôi chú ạ!Hễ cứ ngửi thấy mùi thức ăn là nôn đến lộn cả ruột gan, nôn muốn văng cả dạ dày ra khỏi cổ.
  Tôi lùa nhanh mớ cơm canh ngao đắng ngắt qua cổ , vừa thương hại vừa buồn cười  cái cách ví von của người bạn cùng phòng,mà cũng phải thôi,ai từng say sóng mới biết cảm giác nó thế nào, cũng may là cái huyệt tiền đình của tôi tốt nên không bị say sóng chứ cứ chỉ nhìn hoặc nghe những người cùng đi trên tàu kể về cảm giác say sóng của mình thì thât là ớn lạnh đến từng lỗ chân lông , có lẽ hôm nào rảnh rỗi tôi sẽ viết riêng một bài về say sóng chắc chắn hứa hẹn đầy tình tiết bi hài.
 Căn phòng chúng tôi ở là căn phòng của các chiến sỹ hải quân trên tàu khi đoàn chúng tôi lên tàu thì các chiến sỹ được lệnh nhường lại phòng cho đoàn công tác và lên ngủ trên CLB chiến sỹ ở khoang giữa,phòng chúng tôi ở gồm hai giường tầng và một cái bàn sắt, tất  cả đều được hàn chắc vào thân tàu và một nhà vệ sinh nhỏ sạch sẽ, đầy đủ điện nước, nói chung khá ổn.
 Đoàn công tác của chúng tôi gồm hơn tám mươi ngưòi ,một nửa là "những cô gái chân dài" của các đoàn nghệ thuật ra phục vụ các chiến sỹ, còn lại là phóng viên các báo cùng mấy vị tuyên giáo và lãnh  đạo cấp cao của Hà Nội.
 Tôi may mắn là nghệ sỹ nhiếp ảnh nên được xếp vào cùng đoàn ca múa nhạc Thăng long,đoàn nhà hát chèo HN,và đoàn văn công của TC chính trị nhưng cái may mắn nhất là được ở lại qua đêm trên các đảo chìm cùng cả tá chân dài,ăn thịt chó Trường Sa và và uống rượu đàn ca cùng lính đảo, đương nhiên cái quý nhất trong nghề nhiếp ảnh là mình có những ảnh mà người khác không có , đó là bộ ảnh "Đêm trăng trên những đảo chìm" của tôi. (vì diện tích những đảo chìm quá nhỏ,có đảo khi chìm  chỉ còn bằng khoảng một nửa cái sân bóng, thậm chí là một ngôi nhà trơ vơ trên sóng nước nên lãnh đạo thành uỷ cùng PV các báo chỉ xuống tặng quà, chụp ảnh rồi lại theo xuồng nhỏ ra ngủ ở tàu lớn)
 Căn phòng tôi ở nằm khá sâu dưới khoang tàu với hệ thông cầu thang sắt hẹp dẫn xuống, vì ở khá sâu với những khúc ngoặt chuyển tiếp hơi nhiều nên đã hơn hai ngày lênh đênh trên sóng nước mà đôi khi vẫn không nhớ nổi đường về.
 Tôi ở đó cùng ba người bạn đồng hành ,nhạc sỹ Lê Mây (HN), một bác chủ tịch huyện từ liêm, và một anh bạn bên cục khảo sát gì đó tôi ko nhớ rõ.Thường thì tôi chỉ về phòng trong những ngày đầu vào các bữa ăn (Ở trên tàu ngày ăn bốn bữa: Sáng 5h30, trưa 10h30, chiều 4h00 và tối9h30)
 sau đó thì tôi sang ăn cùng nhóm ca sỹ nghệ sỹ , đêm đến thì ngủ trên boong tàu, chỉ đêm nào mưa quá to bạt tre ko nổi tôi mới về phòng ngủ.
 Kết thúc bữa sáng sau 30 giây,trò chuyện với các bạn cùng phòng chừng 45 phút , tôi chào mọi người, vứt lại chiếc máy ảnh với ống kính Tele 28/200mm khá vướng víu lồng cồng và lại lần mò lên bong tàu theo mấy cầu thang hẹp.
 Lên đến gần boong chính  bỗng nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt của rất nhiều người vọng xuống từ trên cao....Ôi đẹp quá....đẹp quá ..!!lại một con nữa lao lên kìa...con này bé hơn con trước ...hay sao í...kìa kìa cả đàn nổi lên kìa...kìa con kia phun nước kìa....ối...con kia làm xiếc ......
  Tôi lao nhanh lên phía cầu thang xem chuyện kỳ thú gì đang diễn ra
phía bên trên mà lại khiến đám đông hưng phấn đến vậy...
  - Ôi, Đình Hà lên đây rồi , chụp đi... chụp đi...sao dậy muộn thế?Một bác trong đoàn kêu lên khi nhìn thấy tôi , vùa nói vừa chỉ tay về phía mạn tàu bên trái.
  Tôi lao nhanh về phía mạn trái và cố len nhanh qua đám đông tiếp cận lan can tàu...trước mắt tôi một đàn cá heo cỡ gần trăm con đang tung hứng nhào lộn , ngụp xuống,bay lên , với những đám nước tung lên từng đợt sau mỗi khi một chú lao lên  không trung rồi rơi xuống biển trong ánh ban mai trong veo tinh khiết.
 Tôi chộp nhanh tay vào bên sườn phải theo phản xạ nghề nghiệp và bỗng sững sờ nhớ ra ....tôi đã ném lại cái máy ảnh - vật bất ly thân- dưới phòng ngủ, có lẽ vẫn kịp , tôi chui nhanh ra khỏi đám đông và băng nhanh về phòng .
 Chộp nhanh chiếc máy ảnh , đóng sầm cửa lại và lao ngược trở lại boong trước ánh mắt ngạc nhiên và những câu hỏi chưa kịp bật ra khỏi những đầu lưỡi đang uốn cong của mấy người bạn cùng phòng.
  Tôi ngẩn ngơ bên mạn tàu nhìn xuống mặt nước nhấp nhô sóng lượn  trong ánh bình minh bàng bạc, hai tay ôm chiếc máy ảnh to vật vã trong tiếng í ới lao xao....thế là hết...
- Ôi....bác chụp đựoc cái này nét thế.....!
- Ui...anh Trung chụp được cả lúc hai con bay lên nì.....đúng là nhà báo có khác....cho em xem...cho em xem với....đẹp w..é... hi hi.. ! Tiếng mấy cô ca sỹ 8x nhao nhao vây lấy tay nhà báo quân đội khiến tôi bỗng hận mình vô cùng và thầm nguyền rủa cái cái bữa ăn sáng với cái giá quá đắt chỉ để trả cho hai thìa cơm và một chút canh ngao đắng ngòm.

                                                    **************

  Tàu buông neo lúc 9h40 phút.Chúng tôi chuẩn bị đồ đạc, lục tục xuống xuồng nhỏ theo danh sách từng xuồng để tiếp cận Trường Sa lớn.Sóng cao ập vào mạn tàu từng đợt khiến những chiếc xuồng máy chuyên dụng của hải quân trồi lên hụp xuống nghiến ken két va kịch kịch vào thành tầu rất khó bước xuống mặc dù chúng đã được neo chặt với tàu mẹ bằng dây cáp lớn.
 Chúng tôi được phát mỗi người một túi đen chống nước chuyên dụng của hải quân để bỏ toàn quân tư trang vào đó, và được khuyến cáo là phải ôm thật chặt vì sóng biền có thể "cướp mất", hải quân chúng em không có tiền đền.
 Nói là xuồng nhỏ nhưng mỗi chiếc cũng trở được khoảng 30 người tôi ôm chặt chiếc túi với hai chiếc máy ảnh dấu  yêu trèo xuống chiếc xuồng đầu tiên cùng với cánh lãnh đạo thành uỷ (tôi luôn phải đi đầu bởi nhiệm vụ chính là ghi phóng sự bằng hình ảnh)
 Chíêc xuồng máy chồm lên trên mặt sóng băng nhanh về phía đảo, tôi hướng mắt về phía Trường Sa Lớn thấy hòn đảo xanh mơ chao đảo trồi lên hụp xuống trên sóng biển theo từng cái lắc giật dữ dội của chiếc xuồng nhỏ.
 Xuồng cặp vào cầu cảng sau chừng 10 phút rời tàu mẹ, các chiến sỹ trên bờ ném dây neo tàu vào cầu cảng vô cùng chuyên nghiệp, động tác nhanh, mạnh, đồng đều, dứt khoát (nghe nói đã từng có chiến sỹ bị dây cáp nghiến nát cả bà tay chỉ vì sai một động tác)
 Tôi loay hoay định đứng dậy khi thấy xuồng đã được neo chặt, vào cầu cảng, bỗng một giọng quát to "đồng chí nhà báo ngồi xuống sàn ngay", ngay lập tức sau tiếng quát một con sóng lớn ập đến cao ngang ngực khiến tôi chao đảo suýt rơi xuống biển,tôi loạng choạng ngồi xuống sàn tay vẫn không quên ôm chặt chiếc túi đen chứa đồ nghề tác nghiệp,toàn bộ những người trên xuồng ướt sũng chả kém gì tôi, con xuồng nhỏ chao nghiêng một bên như sắp lật úp xuống rồi lại hất mạnh trở lại bởi lực kéo của các dây cáp neo xuồng.
 Tất cả bình tĩnh...từng người một khẩn trương rời xuồng - tiếng ngưòi chỉ huy vang lên trên sóng và rất nhanh các chiến sỹ hải quân áp sát mạn xuồng nắm chặt tay từng ngưòi kéo nhanh lên cầu tầu trứoc khi con sóng thứ hai kịp ùa tới.  Tôi leo lên đảo gần cuối cùng , uớt lướt thướt từ đầu tới chân, việc đầu tiên là tôi mở túi kiểm tra hai chiếc máy ảnh...may quá vẫn khô nguyên...
 -Có sao không anh ? Một cậu lính trẻ đến bên tôi cười hỏi thân tình.
 -May quá ..!suýt chút nữa thì sóng biển nó "cướp" mất bộ đồ nghề tác chiến thật - Tôi cười vui với cậu lính.
 -Vừa chạy theo đoàn để kịp chụp lễ đón tiếp , vừa lấy ống tay lau nứơc biển mặn chát trên trên mắt,trên miệng, tôi chạy băng qua hai hàng chiến sỹ ngay ngắn đứng nghiêm chào và nhanh chóng vào tìm vị trí thuận lới để tác nghiệp.


  
Tôi sẽ không kể nhiều về hòn đảo này bởi nó quá an toàn rộng lớn và khá đầy đủ.Nơi đây theo cách gọi của lính biển là Thủ Đô của Trường Sa, những cây phong ba cũng không có nhiều nơi đây và thay vào đó là những tán bàng vuông xanh mướt.một ngôi trường mẫu giáo xinh xắn với một cô giáo trẻ xinh....nhất đảo, bởi ngoài mấy hộ dân mới ra đảo giữ đất thì còn lại toàn nam chiến sỹ.
 Các chiến sỹ trên đảo này ngoài giờ huấn luyện thì trồng rau xanh, chăn nuôi, uống trà, chơi cờ tướng đến chiều thì đi đá
bóng rồi cuối ngày thì tắm gội tẹt ga bởi trên đảo có một vài giếng nước lợ to  đùng.
 

Cái thiếu lớn nhất ở đây có lẽ là tình cảm gia đình,thiếu thông tin, thiếu tivi và internet  (cách đây 2 năm là vậy còn ko biết bây giờ thế nào)
  Chúng tôi được những người  lính đảo đãi một bữa cơm rượu với lòng non , dồi tiết và thịt lợn tự nuôi trên đảo. Với những đĩa rau xanh mướt sạch hơn cả rau sạch ở thủ đô bởi khí hậu và thời tiết nơi đây thật trong lành nên rau xanh cứ phát triển tự nhiên trong hơi sương và gió  biển.Tôi cứ bật cười khi nhớ đến câu nói của một cậu lính trẻ trong bữa cơm " ở đây đến con ruồi cũng sạch anh ạ ".Đoàn chúng tôi ngủ lại qua đêm trên đảo sau khi cùng những người lính đảo giao lưu thưởng thức những màn biểu diễn nghệ thuật đầy cảm xúc của các đoàn nghệ thuật đến từ Thủ Đô Hà Nội.  Đêm trên đảo thật tuyệt vời..sóng biển xô rạt rào trong giấc ngủ,gió biển tinh khôi, xác xao lay những tán bàng vuông mang đến những căn phòng sạch sẽ ngăn nắp một mùi hương ngai ngái nhẹ nhàng ru hồn người vào giấc ngủ  sâu lắng êm đềm.
 Trường Sa Lớn đã đón tôi như thế.


1 nhận xét:

  1. Bác có là thành viên của OF không?
    Anh em bên đó đang có nhóm sắp đi Trường Sa,

    Bác post chuyện nay sang Câu chuyện các chuyến đi bên đó để anh em có thêm kinh nghiệm?

    Hoặc nếu bác cho phép thì mình post qua, nhưng bác post thì tốt hơn ạ

    Trả lờiXóa