"Toàn đoàn báo thức...báo thức toàn đoàn.." Tiếng báo thức vang lên dồn dập từ những chiếc loa cực lớn trên boong tàu và các loa nhỏ gắn trong mỗi phòng nhỏ của chúng tôi tạo thành một âm thanh chói lói, hỗn độn khiến cho những cái đầu đã bải hoải vì say sóng cũng phải tỉnh táo ngay tức khắc.
Tôi vùng dậy nhìn đồng hồ :5h sáng.
Vệ sinh cá nhân xong lúc 5h15 , con tàu chao đảo làm tôi loạng choạng khi ra khỏi nhà vệ sinh.
- Hôm nay sóng to lắm các anh ạ - cậu lính trẻ mang bữa ăn sáng cho chúng tôi vừa đặt một nồi cháo cá nóng hổi xuống chiếc bàn sắt kê giữa phòng vừa nói.
Như thường lệ chúng tôi kết thúc bữa sáng khoảng chừng 10phút đồng hồ, mỗi người cố húp vài thìa cháo bởi chưa quen với cái nếp ăn bốn bữa một ngày của lính biển. Tôi húp nhanh hết nửa bát cháo cho có chút năng lượng từ giờ tới bữa trưa và rời khỏi phòng lên boong thật nhanh bởi hôm nay chúng tôi làm lễ tưởng niệm các liệt sĩ hi sinh trên thềm lục địa phía nam trước khi xuống xuồng nhỏ vào thăm nhà giàn DK1, nơi các chiến sỹ cảm tử bám thềm lục địa phía nam của tổ quốc và cũng tại đây nơi rất nhiều liệt sỹ đã vĩnh viễn nằm lại dưới đáy biển sâu để bảo vệ chủ quyền biển đảo.
Biển âm u một màu xám chết chóc , boong tàu ướt lạnh đẫm sương đêm, gió biển kêu hu..u..hu..như than như khóc những vong hồn tử sỹ.
5h30 phút lễ thả vòng hoa xuống nước bắt đầu.....
Chúng tôi đứng sát vai nhau trên boong tàu lớn, gió biển xác xao, con tầu chao nghiêng theo từng đợt sóng , chao nghiêng theo lời điếu nghẹn ngào của hạm trưởng Nguyễn Vinh :
- "Chúng tôi đã cố gắng hết sức mình trong những đêm bão tố cuồng nộ ấy...nhưng hỡi ôi ...biển sâu , sóng dữ ...sức người có hạn...nên các anh đã mãi mãi nằm lại nơi thềm lục địa thiêng liêng của tổ quốc này - Anh lấy ống tay áo hải quân quệt nhanh qua mắt - Các anh đã mãi mãi ra đi.... để hôm nay..... chúng tôi còn được đứng đây - giọng anh bắt dầu đứt quãng và nghẹn lại, nhiều tiếng ho khan, nhiều tiếng sụt sùi xen lẫn tiếng sóng biển trầm buồn.....
- ......."Chúng tôi những đồng đội của các anh hôm nay lại trở về đây bên các anh ....cùng uống với nhau ly rượu nhạt trên những tấc đất biển thiêng liêng thấm đẫm máu đào nơi địa đầu của tổ quốc này - anh vừa nói vừa cầm ly rượu trên bàn thờ tưới xuống biển - Một chút ân tình...kính dâng các vong linh liệt sỹ...."
Tiếng còi tàu hụ lên ba hồi thê thảm u buồn , con tàu tuần duyên đỗ song song đối diện gần đó cũng hụ...u..u..hụ... đáp lại một cách thê luơng... tiếng còi của hai con tàu quyện vào nhau lan chậm trên từng con sóng lạnh lùng trên thềm lục địa phía nam của một buổi bình minh xám xịt buồn ai oán.
Vòng hoa được thả xuống biển chầm chậm trong tiếng nấc nghẹn của mọi thành viên trong đoàn, tôi cũng hít một hơi thật sâu và thấy xống mũi cay xè...trong khói hương nghi ngút , tôi cố gắng tập trung bấm máy, nhiệm vụ của tôi là phải ghi lại những cảm xúc trong cái giờ khắc thiêng liêng trên vùng biển thiêng liêng của tổ quốc này.
Bài viết của Bác xúc động quá. Bác là nghệ sỹ nhiếp ảnh mà văn của bác cảm động quá ạ :-)
Trả lờiXóaNhững trang viết hay!
Trả lờiXóaThật là xúc động!
Trả lờiXóa