Mưa trút ào ào biến con đường vào bản thành con suối và chỉ sau chừng mươi phút nắng lại chan hòa trên từng tảng đá trơn mướt đầy rêu
Một đứa bé chỉ chừng ba tuổi và một đứa chừng hơn một tuổi đứng chênh vênh trên mỏm đá.Bên tay phải của chúng ,phía dưới tảng đá nơi chúng đứng là một vực sâu thẳm , tiếng thác đổ ào ào, phía trước mặt chúng là một con đường lầy lội mùa này xe máy và ôtô bình thường không đi vào được và sau lưng chúng là vách núi tận cùng của biên giới Việt Nam . Chúng là những đứa trẻ của huyện Mèo Vạc hoang dại nghèo nàn.
Tôi thật sự phát hoảng khi thấy chúng cứ chạy qua chạy lại giữa những tảng đá rêu xanh trơn tuột mà phía dưới là vực sâu và thác đổ, lại càng ngạc nhiên hơn khi chúng nhảy lên, chạy xuống cái nơi nguy hiểm trơn tuột ấy chỉ để làm cái việc duy nhất là nhặt những túi ninon trong các bụi cây ,trèo lên chỗ cao nhất thả cho gió cuốn đi rồi...đặt ngửa tay lên trán nhắm mắt lại.
Chúng chơi miệt mài..lặng lẽ, không reo hò,không cười cợt...
Một người đàn ông dắt trâu về qua chỗ tôi đứng,con trâu khoác trên mình một lớp bùn dầy nhão nhoẹt khiến người ta liên tuởng con trâu vừa chui lên từ phía dưới con đường lầy lội.
-Chúng nó chơi trò gì thế ? Tôi hỏi to
-Chúng nó đang thả cái điều ước vào mây vào gió đấy - người đàn ông nói tiếng kinh lơ lớ nhìn tôi không cười.
- Bác quát chúng nó xuống , nguy hiểm quá, tôi quát nó không hiểu.
- Kệ nó thôi mà,chúng nó không bị ngã đâu....quen rồi mà.
- Thế bố mẹ nó lên rẫy à - tôi cố gắng hỏi ngắn cho người đàn ông này dễ hiểu
- Chết hết cả rồi..giờ hai đứa này dân bản cho ăn thôi.
Người đàn ông dắt trâu nói một câu gì đó bằng tiếng bản địa với hai đứa trẻ. vừa nói vừa đi nhanh không để cho tôi kịp hỏi thêm, hai đứa trẻ gật gật đầu mấy cái rồi lại trèo lên cao nơi tảng đá trơn tuột thả những túi ni non màu trắng màu hồng vào trong gió núi.
*********
-Cái trò chơi này thì chú cũng chơi từ hồi còn bé rồi, mà trẻ con ở cái xã này bây giờ tất cả vẫn thường chơi - Ông xã đội trưởng gầy guộc với cái miệng vêu vao lủng lẳng vài chiếc răng còn lại vừa ực một ngụm rượu ngô vừa kể cho tôi nghe....
-Cái trò này là do trẻ con tự truyền cho nhau là hễ cứ muốn ước cái gì thì lên cao vặt lá thả vào trong gió thì điều ước sẽ về nhưng giờ có cái túi nhựa mỏng bay cao hơn lại nhiều màu lên bọn trẻ nó thích chơi cái túi nhiều hơn.
- Sao không thấy bọn trẻ chơi nhiều mà chỉ thấy mỗi hai đứa ấy chơi??tôi gặng hỏi.
-Nắng chúng nó mới chơi đông (lại tợp một ngụm rượu to), còn hai cái thằng anh em bé đấy là nó thả để mong bố mẹ nó sớm về...về cái gì nữa mà về...đi lấy củi gặp lũ cuốn trôi chết mất xác hết cả rồi...dân bản đi làm về hàng ngày thì vẫn bảo là vẫn gặp hai bố mẹ chúng nó ở trên rừng nhưng mưa quá nên chưa về...thế nên chúng nó mới thả túi hàng ngày,để mong cho bố mẹ nó sớm về nhà đấy
Tôi vớ nhanh lấy bát rượu đầy mà ông xã đội trưởng vừa rót uống ực một hơi cạn đáy, cái vị rượu ngô ở cái vùng núi heo hút, xa xôi nghèo đói này có cái vị thênh thếch nhàn nhạt, nhạt như những số phận và vô vị như cuộc sống của những con người nơi đây .
Lại một cơn mưa rừng ập đến thật nhanh , tôi nhướng mắt nhìn qua khung cửa làm bằng đất nện vàng khè...qua cái mái nhà lợp bằng ngói âm dương cũ nát lóc róc những giọt mưa....nhìn về phía mỏm đá xa xa hồi nãy có hai đứa trẻ thả những cái túi xanh đỏ vào gió để mong cha mẹ chúng sớm về.....
Cha mẹ chúng thì vĩnh viễn chẳng bao giờ về nữa rồi....nhưng còn hai đứa trẻ...mưa to thế này không biết chúng đã dắt nhau về nhà chưa......???
Chiều mưa tháng 5/2011
ĐìnhHà
"Cha mẹ chúng thì vĩnh viễn chẳng bao giờ về nữa rồi...." .... những ươc mơ mà nhiều đứa trẻ chẳng thể nào hiểu và cảm thông cho 2 bé.
Trả lờiXóaẢnh đẹp, câu chuyện buồn.
Trả lờiXóaChuyện đầy nước mắt....
Trả lờiXóa"Tôi vớ nhanh lấy bát rượu đầy mà ông xã đội trưởng vừa rót uống ực một hơi cạn đáy, cái vị rượu ngô ở cái vùng xa xôi nghèo đói này có cái vị thênh thếch nhàn nhạt, nhạt như những số phận và vô vị như cuộc sống của những con người nơi đấy ."
Trả lờiXóaBác Đình Hà sợ bác xã trưởng cười vì mềm yếu, nên mượn bát rượu để ngước mắt chảy vào trong cùng rượu!
Mỗi tấm ảnh, người xem chỉ thấy đẹp, hoặc buồn vui chút xíu.
Trả lờiXóaNhưng giờ hiểu rằng mỗi tấm ảnh là cả 1 cuộc đời, 1 số phận, 1 hoàn cảnh.
Đúng là khi hình ảnh phải có nội dung gì đó, cảm giác gì đó, 1 nhắn gửi gì đó nên nó mới được lưu lại trong tâm của người nghệ sỹ
Vâng bác ạ! Đó chính là những bức ảnh đời thường,một thể loại ảnh khá khó thể hiện của nhiếp ảnh, bởi nó đòi hỏi người cầm máy phải luôn lăn xả vào cuộc sống để săn những cảm xúc , cùng một sự đồng cảm sâu sắc với từng số phận mà mình bất chợt gặp trong cuộc đời này..
Trả lờiXóaCảm ơn các bạn đã ghé thăm và chia sẻ!
Trả lờiXóaƯớc gì những câu chuyện sau những bức ảnh của anh chỉ là hư cấu!
Trả lờiXóaÔi biết bao nhiêu số phận khiến người đọc đắng lòng.
Đúng bạn ạ....uớc gì là vâỵ....! Lúc đó ĐHà chỉ khoác bầu rượu, túi thơ và máy ảnh ngao du sơn thủy và ghi lại những bức ảnh phong cảnh thiên nhiên tươi đẹp trên non sông gấm vóc Việt Nam.
Trả lờiXóaBài viết là một câu chuyện kể quá buồn ...buồn đến lạnh cả vai
Trả lờiXóaPhát hiện dinhha viết hay quá ... kể mà cứ như thở , nhẹ tênh mà sao buồn !
Cảm ơn gioheomay đã đồng cảm !
Trả lờiXóaCảm ơn gioheomay đã đồng cảm !
Trả lờiXóaGió sẽ xin luôn bài này ...tuần sau giới thiệu với bạn bè nhà mình nghen ĐH ..Gió thích câu chuyện và cách bạn kể
Trả lờiXóaGió cứ mang về...khổ lắm nói mãi rùi..hạnh phúc của người viết là được chia sẻ mà.
Trả lờiXóa=D
Trả lờiXóa
Trả lờiXóaẢnh và lời minh hoạ quá tuyệt vời ..Thật cảm động ..Cảm ơn bạn đã cho bạn bè ở Mul nhìn lại một ngóc ngách của tâm hồn mà đôi khi mình bỏ sót về lòng nhân ái , sự thương cảm và sự chia sẻ cảm xúc
Bài viết quá hay ! Cảm ơn Đình Hà thí chủ !
Trả lờiXóaVâng , cảm ơn lão bá ghé thăm ! ĐH giờ này đang ngồi kề bên sông Mã,uống rượu và nghe bà con nơi đây kể về mưa lũ..
Trả lờiXóaHi vọng sẽ ghi lại thêm vài câu chuyện để chia sẻ với bạn bè.
Ồ ! Tuyệt quá vậy !
Trả lờiXóaXót lòng quá !
Trả lờiXóa