
"Đường mười chín san sát nhà xây
Nhà xây đứng im lìm trong gió
Xen vào giữa ... nhà tôi bé nhỏ
Mái nhà tranh, tường đất đã lâu đời
Nằm trong nhà ta ngắm cả đất trời
Thấy én liệng xa vời trên trời thẳm
Qua lỗ thủng tưởng như màn ảnh rộng
Thấy trời cao...thấy cả áng mây xanh...." Tôi đã viết về ngôi nhà nơi tôi sinh ra như thế khi tôi còn là đứa trẻ chừng mười một mười hai tuổi, với cách gieo vần thật ngô nghê nhưng lúc này nhớ lại thì chỉ với hai khổ thơ thời thơ bé đó đã tái hiện trong tôi cả một thước phim rõ mồn một,chi tiết đến từng lỗ thủng trên cái mái nhà lợp giấy dầu và cả những vật dụng nghèo nàn cũ mọt được che chắn bao bọc bởi bốn bức tường bằng đất bùn trộn rơm mục nát sặc mùi ẩm mốc ...ngôi nhà dấu yêu đã trở che tôi suốt những năm tháng tuổi thơ.
Và câu chuyện về cái mái nhà đầy những lỗ thủng , những đêm mưa lạnh tái tê triền miên suốt mùa bão lũ với bao nhiêu hồi ức tuổi thơ tôi bỗng hiện về trong tôi đêm nay.... tất cả bắt đầu từ mấy cây xà cừ.
****
Khi tôi chừng sáu, bảy tuổi,biết cảm nhận lờ mờ về cuộc sống thì những cây xà cừ với cái vỏ mốc thếch thô nhám đã đứng sừng sững hai bên đường ngay sát nhà tôi tự bao giờ.Cây xà cừ thật lạ, vào những ngày nắng to lớp vỏ cây mang cái màu mốc trắng khô nẻ như da chân của những cụ già mắc căn bệnh á sừng nhưng lại xanh mướt rêu phong đầy hoài cổ trong những ngày mưa bão...cái mùa kinh hãi in đậm trong tuổi thơ tôi...môt tuổi thơ nghèo đói....thiếu thốn trăm bề.
Đêm nào cũng vậy ba tôi buông màn cho lũ con ngủ lúc khoảng mười một giờ đêm ...khi mà tiếng gió mưa hu..hu..hu..u ....u..u...rạt ..rạt ...rạt..rạt... vọng xuống từ những tán xà cừ cổ thụ đen ngòm.
Ba tôi lật lật bốn góc cái chiếu rách để giắt vào đó phần dưới của cái màn xô có nhiều lỗ thủng trên cái giường có một chân bằng gỗ và ba chân còn lại được kê bằng những viên gạch đủ loại,nhiều kích cỡ mà ba nhặt được ở đâu đó mỗi khi về nhà.
Cái màn ấy mắc lên không phải dùng để ngăn muỗi đâu nhé,bởi vì nó đã tả tơi với hàng chục lỗ thủng to...to đến độ .... những con dơi với bộ sóng siêu âm thính nhậy đến thế còn bay nhầm cả vào trong màn khiến tôi tưỏng ma la hét toáng lên trong đêm và bị ba mắng cho một trận tơi bời vì tội..."con trai gì mà nhát gan thế....con dơi chứ có phải con quỷ dâu..."
Ba tôi nào hiểu được đang trong giấc ngủ chập chờn bị con dơi bay vào mặt nhoáng nhoàng bật dậy la hét nào đã kịp nhìn ra là dơi....quỷ..hay ma..!!???
Ba tôi căng cái màn rách nát ấy lên chỉ để đỡ lấy những giọt mưa đêm lạnh buốt rơi từ trên mái nhà xuống ,căng cái màn xong và gài chặt bốn góc, ba tôi lấy một tấm vải mưa cũ kỹ cẩn thận để trên nóc màn và kéo đều bốn góc tấm vải mưa ra bốn phía, đó chính là "tuyệt chiêu"của ba tôi để ngăn những hạt mưa lạnh từ những lỗ thủng trên mái nhà rơi vào đàn con bé dại đang thiêm thiếp say nồng với những giấc mơ hồng trong mùa bão lũ.
*****
Có đêm tôi mơ thấy tôi bơi...bơi trên một khúc sông lạ.Nếu ai đã từng bơi trên một khúc sông lạ thì sẽ hiểu cái cảm giác mơ hồ của nỗi sợ hãi phập phồng , hoang mang vô cớ...như sắp bị một con quái vật rút chân xuống đáy sông lạnh ngắt hoặc ít nhất cũng bị một con vật gì đó ( tôi chưa tưởng tượng ra) cắn vào chân mình....lôi đi....
Và tôi đã kêu lên thất thanh...."ba ơi...ba ơi..!" với một tiếng kêu tuyệt vọng khi tôi bị một con quái vật cắn vào chân và lôi xuống đáy sâu thực sự.Những xoáy nước lạnh lẽo hút tôi xuống, tôi cố vùng vấy và cố gào lên..."ba ơi..cứu con ba ơi..!!"
Một cái tát mạnh vào má, một vòng tay ôm chặt lấy tôi , kéo tôi thoát khỏi đáy sông lạnh lẽo...tôi choàng tỉnh và thật lạ...toàn thân tôi ướt nhèm lạnh cóng như vừa mới được vớt từ đáy sông lên...thật vậy.
Tôi ngước nhìn ba tôi đang lúi húi buộc lại cái góc màn bị nước mưa đọng trên đó suốt một đêm quá nặng làm đứt và tôi bỗng hiểu ra những xoáy nước nhấn chìm tôi xuống đáy sông hoá ra là từ cái áo mưa cũ trên nóc màn đã hứng chịu suốt đêm những giọt mưa rơi xuống qua lỗ thủng trên mái nhà ...những lỗ thủng được tạo lên bởi những quả xà cừ rơi xuống mỗi khi gió về.
********
Đọc đến đây chắc có bạn sẽ nghi ngờ và hỏi tôi:"Sao không kê cái giường ra chỗ khác cho đỡ mưa dột" hay "mái nhà gì mà chỉ vài quả xà cừ to chưa bằng nắm tay trẻ con rơi xuống đã thủng..???"
Vâng tất cả những điều bạn lập luận đều đúng cả....nhưng cái giường ấy như tôi đã kể chỉ có một chân bằng gỗ, ba chân còn lại được kê bằng những viên gạch đủ kích cỡ, chủng loại mà ba tôi mang ở đâu đó mỗi khi về nhà và nếu có tháo ra kê chỗ khác thì có lẽ nó sẽ không còn là cái gường nữa mà nó sẽ biến thành ..chất đốt chẳng hạn....thôi thì cứ để kệ nó nằm đó và tên nó vẫn là "Giường"
Còn chất liệu để lợp lên mái nhà ư..??? Đó là một loại giấy có lõi bằng bìa cacton mỏng chừng 2mm sau đó đuợc phủ lên hai mặt hai lớp kết dính tựa như nhựa đường...và thế là bỗng dưng cái mái nhà với hai mái xuôi xuôi rộng chừng bốn mươi mét vuông ấy trở thành chỗ nô đùa trong trò chơi tung hứng của những quả xà cừ bé nhỏ như nắm tay trẻ thơ tung tăng nhảy xuống từ độ cao vài chục mét mỗi khi mưa bão về.
Bộp....bộp bộp...bịch bịch..bịch...là những âm thanh vui nhộn với tôi vang lên đều đặn hàng đêm trên mái nhà mỗi khi mưa bão đến nhưng không hiểu sao tôi luôn nhìn thấy nỗi buồn dâng kín ,ngập tràn trong khoé mắt ba tôi sau cặp kính lão mờ mờ trong làn khói thuốc bay bay mỗi lần nghe tiếng rụng của một quả xà cừ bé nhỏ.
Những tiếng..tong ...tong ..tong....là tiếng của những giọt mưa rơi qua lỗ thủng trên mái nhà xuống cái chậu nhôm hứng bên dưới nền đất nện, những tiếng ...peng...peng..peng..tang..tang..tang...là những hạt mưa rơi trệch xuống miệng chiếc thau đồng có một vết rạn chạy dài vòng quanh ....những tiếng tạch..tạch..tạch.tạch..là những hạt mưa rơi xuống mảnh vải mưa mà đêm nào ba tôi cũng cẩn thận kéo đều bốn góc trên cái nóc màn xô cũ nát được căng lên bằng nhiều loại dây nối buộc đủ sắc màu.
Tôi đã lớn lên dưới cái mái nhà dột nát ấy trong những âm thanh ẩm ướt lạnh lẽo rơi rơi qua những lỗ thủng hằng đêm ấy...những âm thanh trầm lạnh đã ru tôi trong những giấc mơ dài lạnh lẽo tuổi thơ trong ánh mắt ba tôi với làn khói thuốc đầy suy tư trăn trở hằng đêm sau cặp kính lão ướt mờ.
*******
Tiếng mưa rơi tí tách từng giọt lạnh buồn trong đêm vắng, tiếng gió lùa lạt xạt lạt xạt trên vòm khế ngoài hiên.....lại nữa một đêm mưa nữa ba ơi..!!!cái mái nhà nơi con ngồi đêm nay không còn mưa dột nữa nhưng con vẫn thấy những giọt mưa lạnh buốt đâu đó từ những lỗ thủng của mái nhà xưa rơi xuống ...rơi xuống từng giọt buốt lạnh trong hồn.
5h sáng tháng 3/2012
Đình hà
Già rồi, nên mất ngủ
Trả lờiXóaMất ngủ nên thức khuya
Thức khuya nên có nhiều cảm xúc ấu thơ ùa về
Ùa về nên bà con được quà cảm xúc :d
tks
Đình Hà = Miền Quê (Đình Hà: Bến nước và Mái đình);
Trả lờiXóaCứ chém gió loạn thế, chả biết đúng hay chật :d
Hi...cam on anhoanp ..!!!
Trả lờiXóa