Thứ Năm, 15 tháng 3, 2012

Lan Nhi (một chút hồi ký....một chút tản mạn)

 

Mưa bụi vẫn bay bay tơi tả trong gió lạnh cuối đông, rơi trên phố chiều Hà Nội...con phố có ba hàng cây .....
Lá sấu rụng rơi tan tác trong mưa ướt đầm, lấm chấm trên vỉa hè loáng nước một sắc úa xanh vàng hanh hao tàn lụi....
Tôi đi trong bức tranh hiu hắt lạnh sầu ấy trên con phố vắng đầy hoài niệm và bất chợt chợt rùng mình.....
Vì lạnh chăng..???..Không....vạn lần không phải..!!
Tôi rùng mình vì nỗi nhớ Lan Nhi vừa ập đến - Cô bạn gái nhỏ học kém tôi hai lớp nhưng chung trường cấp ba Phan Đình Phùng........
......khi đó Lan Nhi học lớp 10 với cái tuổi mười lăm, mười sáu trăng tròn..............

                                                             ********
 Em thích ăn lá sấu non cuộn với muối...Lan Nhi không bao giờ đòi hỏi mà chỉ dùng một cách duy nhất mà vô cùng hiệu quả (Ít nhất là với tôi )bằng cách nói một câu bâng quơ rồi ngước nhìn lên những vòm lá sấu non xanh mướt mát đầm đìa mưa ướt vẫy vẫy gọi mời... với đôi mắt mở to đen láy như một hồ nước trong veo giữa đại ngàn rời rợi ngát xanh, sóng sánh đầy cỏ hoa hoang dại soi mình.
 Và tôi lần nào cũng vậy...như bị thôi miên , tôi lặng lẽ bước những bước chân vô hồn đến cận kề đôi mắt ấy lúc nào không hay cho đến khi chỉ còn cách "cái hồ nước trong veo giữa đại ngàn hoang dại " ấy chừng gang tấc, tôi khẽ khàng cúi xuống hơi thở như ngưng lại và nhè nhẹ....đưa cái cặp sách cho Lan "nhi" ôm giùm...
                                                              ********
 Mưa bụi bay bay mịt mờ trong gió xuân làm ướt nhẹ mái tóc mây đen huyền mềm mại xấp xoã trượt dài trên cái cổ mảnh mai trắng mịn màng ,vài cánh đào phai rơi vương nhẹ trên tóc mây, rơi xuống đôi vai gầy hanh hao thiếu nữ khi Lan Nhi len lỏi giữa những luống đào bích,đào phai của ngôi làng Nhật Tân xưa cũ nằm kề bên hồ Tây ngàn năm lộng gió bốn mùa.
 - Em thích nhánh đào phai  này quá.... ! 
  Lại sắp diễn cái chiêu cũ rích đã giở đi giở lại cả ngàn lần chứ gì ..???
 Tôi cười với Lan Nhi và đưa nhanh tay trái bịt chặt đôi mắt đầy ma lực ấy, mắt tôi gian giảo liếc nhanh về phía bà chủ vườn đang lúi húi xới xới,vun vun và tay phải nhanh như chớp bẻ đúng nhánh hoa mà đôi  mắt Lan Nhi vừa "đánh dấu"...nhánh hoa dài chừng gang tay với những cánh hoa nở căng viên mãn nhưng lại phớt hồng mong manh trong gió xuân, mong manh đến tưởng chừng như sẽ gãy rụng và bay vút vào gió xuân bất cứ lúc nào, những giọt mưa nhỏ ly ti long lanh trên những cánh hoa bé dại như đang khóc cho một kiếp phù vân...Tôi bất chợt lặng nhìn Lan nhi và khẽ thở dài...
                                                             *******
Tiếng trống tan trường buồn tẻ rời rạc hoà vào bản nhạc sầu  rền rĩ bi ai của lũ ve vô cảm trên những tán hoa phượng ngàn năm vẫn một màu đỏ vời vợi chia ly....
 - Em phải theo ba mẹ vào Sài Gòn học tiếp những  năm cuối cùng ....."đôi mắt đại ngàn" ấy lần đầu tiên không ngước nhìn tôi mà cúi xuống nhìn những cánh hoa phượng nát nhầu tả tơi rơi vương vãi dưới chân,tay ôm chặt chiếc cặp sách mầu cam cồng kềnh quá khổ so với vóc dáng dịu mềm bé nhỏ ,đầu cúi thấp như người mắc lỗi - Lan Nhi lí nhí nói với tôi bằng cái giọng nghèn nghẹn lạ kỳ xàn xạt như tiếng lá thu bị gió thổi lay lắt trên vỉa hè phố vắng.
- Hà Nội với Sài gòn....đâu có cách xa gì đâu Lan Nhi - Tôi cố cười một nụ cười héo hắt..... hoàn toàn không giống một nụ cười....
 Lũ ve vô cảm vẫn nấp đâu đó trong những tán phượng, rền rỹ ca bản nhạc sầu muôn năm nhàm chán,nhưng cái bản nhạc "muôn năm nhàm chán" không thay đổi dù chỉ một nốt son ấy trong lúc này thật bi ai và da diết đến lạ lùng trong sân trường vắng lặng ngập đầy tiếng gió xạc xào,gió nhẹ hắt hiu lay lay tán phượng,làm rơi rơi những cánh phượng buồn trên làn tóc mây đen huyền mong manh như gió, rơi trên cái cổ dài hanh hao thiếu nữ... và trong một phần ngàn của cái giây phút  đầy xúc cảm ấy ...từ lúc nào không biết nữa tay tôi đã  đặt nhẹ lên những cánh phượng hồng tơi tả rơi rơi trên đôi vai gầy mong manh ấy ... ngón tay tôi run rẩy chạm khẽ vào một làn da ấm nồng mềm mại non tơ cũng đang run rẩy hoà nhịp cùng tiếng ve ran trong tột cùng  khắc khoải chia lìa ...
 Một cánh phượng buồn chao nghiêng trong gió ,trượt qua hai tâm hồn bé dại chưa biết gọi tên cái cảm xúc chơi vơi  run rẩy trong chiều hạ ấy, rơi vào sâu thẳm trong đáy tim và  in hằn thành nỗi nhớ....nỗi nhớ một mùa hè.
                           ***********
 Tôi bỗng rùng mình khép chặt hai tà áo ướt.. một nỗi nhớ da diết, rưng rưng bật lên từ trong sâu thẳm tâm hồn khiến tôi bất chợt đọc tên cái cảm xúc  chơi vơi trong chiều hạ ấy....   
  "Lan Nhi...ơi...Sài Gòn mùa này em không còn được ăn lá sấu non cuộn với muối nữa rồi.."
Vẳng đâu trong gió đông hiu hắt tiếng nhạc sầu buốt giá nghẹn ngào hoà với tiếng dương cầm tái tê ngân buồn một tuyệt phẩm của Trịnh Công sơn
-"Em còn nhớ hay em đã quên....... Bên hàng xóm đôi khi ghé thăm . Có hai mùa vẫn đi về . Có con đường nằm nghe nắng mưa ......."
 Mưa bụi vẫn bay bay tơi tả trong gió lạnh cuối đông, rơi trên phố chiều Hà Nội...con phố có ba hàng cây .....

                                                                                  Hà Nội chiều tháng ba
                                                                                             Đình Hà

8 nhận xét:

  1. tem.Cái món lá sấu muối này tui cũng khoái ghê .Phố nhà tui gần Quán Sứ ...tha hồ nhặt sấu rụng ...!

    Trả lờiXóa
  2. Bây giờ Lan Nhi thế nào nhỉ? Tự dưng mình muốn hỏi thế :)

    Trả lờiXóa
  3. Chưa thấy bài mới vè chuyến đi, này ,nếu ..thê thảm quá thì ông nhắn cho tui khỏi nhòm ngó nhé, tui đang cai .., chỉ đọc nhảm nhí vui vui thôi à

    Trả lờiXóa
  4. Uh....Đúng là có "thê thảm" nhưng không.."quá"...Lem à.

    Trả lờiXóa
  5. Uh....Đúng là có "thê thảm" nhưng không.."quá"...Lem à.

    Trả lờiXóa
  6. Bây chừ...Lan nhi đã từng có chồng con....rùi li dị ...rùi ôm con về Hà Nội...rùi...gặp tui trong hoàn cảnh éo le..
    Hi..hi..ấy là tui mơ màng ích kỷ thiế...!!!

    Trả lờiXóa
  7. dám bà xã chả đoc blog nầy phải hem , tha hồ mơ màng người cũ:))

    Trả lờiXóa
  8. Vâng thôi thì cứ mơ màng
    Hay vì chuyện cũ, cỏng nàng về dinh
    Bác nhỉ?

    Trả lờiXóa