Thứ Bảy, 14 tháng 5, 2011

Câu chuyện đằng sau một bức ảnh (câu chuyện thứ hai )

 
- Em có thích cái vòng mau xanh lục này không?
- Không....Em thích cái mầu huyết dụ này cơ
-Cái màu xanh lục cũng đẹp chứ em?.
- Không em chỉ thích cái này...anh không thích thì em tự trả tiền là xong chứ gì....
- Ấy ..ấy...lại giận anh  rồi ..đúng là đồ trẻ con - Người đàn ông hói tóc nói như xin lỗi, như van vỉ rồi móc nhanh chiếc ví  màu nâu cũ  rách nát nhưng căng phồng  ra trả tiền cái vòng màu huyết dụ khá rẻ tiền  ở chợ đêm Đồng Xuân.


- Em thích cái đầm màu vàng này...úy màu này chua quá....hay là cái màu cam này cho giống Hàn Quốc..??
- Ôi con thỏ bông này thật tuyệt..cái miệng nó thật nhỏ giống miệng em nhưng cái bụng nó lại to bự như....bụng anh ý...hi...hi...mua tặng em đi anh....nhìn cái bụng nó em lại nhớ đến anh....hi..hi..mắc cười quá.....
 Những âm thanh hỗn tạp kiểu kiểu như  thế .....những cái  ví na ná  màu, cũ cũ như thế, duy có độ dày mỏng của những chiếc ví là khác nhau cứ mở ra rồi khép lại, hòa quyện với  những âm thanh nửa tỉnh nửa quê , những phong cách dở quê dở tỉnh  tạo thành một thứ hỗn độn thật đặc biệt đậm chất chợ đêm Hà Nội.
 Và giữa  những bước chân, những âm thanh ồn ào hỗn độn  ấy là cái âm thanh lạc lõng  rất nhỏ của hai đứa trẻ.. .
 - Anh ơi ...răng em đau quá... !
 - Chỗ nào ? Há ra anh  xem.....úi sao sưng to thế này á ...???
 -  Em không biết nhưng đau lắm..
 - Thôi ..cố ngồi thêm lúc nữa mà xin  tiền ..mai anh mua thuốc cho mà uống.
 - Anh ơi ..em vừa đau răng .....lại vừa đói nữa........
 Những âm thanh nhỏ nhoi lạc lõng này tan chìm nhanh  vào cái mớ âm thanh hỗn độn, những bước chân hối hả ồn ào trên phố.
 Tôi cũng cúi thấp xuống dưới những bước chân ấy để ghi lại tấm hình hai đứa trẻ này rồi đi ra góc phố gần đó và quay trở lại với hai ổ bánh mì patê nóng hổi, mắt tôi chạm mắt chúng thấy bốn mắt trong veo,  xoe tròn và hai khuôn mặt lấm lem đất cát  
 Trong một giây ngắn ngủi, sáu con mắt nhìn sâu vào nhau thật nhanh, một cái gật đầu thật khẽ, một cái bẹo má  thật nhẹ xen một tiếng thở dài .....rồi bước chân tôi cũng mau chóng hòa vào ngàn vạn bước chân ồn ã  hỗn tạp trong cái chợ đêm Đồng Xuân giữa chốn phồn hoa  đô hội đầy ắp những tiếng cười xen những tiếng bước chân hối hả,  vô cảm, lạnh lùng ....

                                                                                                               Đêm tháng 5/2011
                                                                                                                      Đình Hà


13 nhận xét:

  1. ..rồi bước chân tôi cũng mau chóng hòa vào ngàn vạn bước chân ồn ã hỗn tạp
    có nhiều khi ta không ngờ vàkhông biết phải làm như thế nào đúng k anh?

    Trả lờiXóa
  2. Đúng vậy lamlam ạ.Một anh hay một em chả thể làm thay đổi được gì.Cảm ơn em đã chia sẻ!

    Trả lờiXóa
  3. Có mấy bận tôi cũng nằm trong số "những cái ví na ná màu, cũ cũ như thế, duy có độ dày của những chiếc ví là khác nhau cứ mở ra rồi khép lại, hòa quyện với những âm thanh nửa tỉnh nửa quê , những phong cách dở quê dở tỉnh". Cũng bắt gặp "Những âm thanh nhỏ nhoi lạc lõng này tan chìm nhanh vào cái mỡ âm hỗn độn, những bước chân hối hả ồn ào trên phố." và nghe như cổ họng mình mặn chát. Rồi cũng vô cảm "mau chóng hòa vào ngàn vạn bước chân ồn ã hỗn tạp" trong cái xã hội hỗn tạp này.

    Trả lờiXóa
  4. Thôi thì cố để không vô cảm dù chỉ một lần cũng tốt rồi bạn ạ.

    Trả lờiXóa
  5. Và cái "một lần " đó sẽ tự nó sinh sôi nẩy nở , không những nơi ta, mà cả trong những người quanh ta.

    Sự "bất vô vảm", từ tâm chia sẽ cũng là một cái cần được vun sới, Đình Hà nhĩ ?

    Trả lờiXóa
  6. Cảm ơn lão bá ghé thăm...đúng là nên thế ....dù chỉ một lần.

    Trả lờiXóa
  7. Đúng vậy lamlam à! nhưng có lẽ lão cái bang nói đúng:
    "Và cái "một lần " đó sẽ tự nó sinh sôi nẩy nở , không những nơi ta, mà cả trong những người quanh ta.
    Sự "bất vô vảm", từ tâm chia sẽ cũng là một cái cần được vun sới"

    Trả lờiXóa
  8. Chú Caibang nói rất đúng.Em kể chú và anh nghe, có một lần, em đi làm về, tự nhiên có người đẩy xe bán chanh ngã lăn ra đường giẫy dụa, mình dừng xe mà đúng là k biết làm gì, với cả ngta là nam nữa, sau có 2 anh cũng dừng xe, lấy quả chanh nhét vô miệng người đó, rồi bê vào vỉa hè, hóa ra là người đó bị động kinh. Em thật còn có nhiều khi k biết làm gì nữa cơ anh ạ, hic, cà rốt!

    Trả lờiXóa
  9. Như thế là em đã không "vô cảm " rồi Lalam à.

    Trả lờiXóa
  10. Như thế là em đã một lần không vô cảm rùi lamlam à.

    Trả lờiXóa
  11. Dẫu rằng tất nhiên sẽ có những truờng hợp chúng ta không biết phải giúp ra sao , Hà à. Nào ai có câu trả lời cho mọi vấn đề nhỉ ?

    Nhưng sự quan tâm của Hà đã "lây" sang người khác ,đó mới là điều quan trọng!
    Nam Mô Lâm Công Đức Bồ Tát Ma Ha Tát

    Trả lờiXóa
  12. Vâng!
    Nam Mô Lâm Công Đức Bồ Tát Ma Ha Tát

    Trả lờiXóa
  13. Đọc tới đoạn hai bé than đói than đau mà lệ tràn mắt em huhu.Biết khi nào mới hết những cảnh này

    Trả lờiXóa